(Dựa theo chương 18 và 19 sách Sáng Thế Ký).
Từ nơi đó
ba người kia đứng dậy và nhìn xuống phía Xơ-đôm. Ông Áp-ra-ham cùng đi để tiễn
khách. Ðức Chúa phán: "Tiếng
kêu trách Xơ-đôm và Gô-mô-ra thật quá lớn! Tội lỗi của chúng quá nặng nề! Ta phải xuống xem thật sự chúng có làm
như tiếng kêu trách đã thấu đến Ta không. Có hay không, Ta sẽ biết."
Hai
người kia bỏ nơi đó mà đi về phía Xơ-đôm, nhưng Ðức Chúa còn đứng lại với ông
Áp-ra-ham. Ông lại gần và thưa:
"Chẳng lẽ Ngài tiêu diệt người lành một trật với kẻ dữ sao? Giả như trong thành có năm mươi người
lành, chẳng lẽ Ngài tiêu diệt họ thật sao? Chẳng lẽ Ngài không dung thứ cho
thành đó, vì năm mươi người lành trong đó sao? Ngài làm như vậy, chắc không được đâu!
Giết chết người lành một trật với kẻ dữ, coi người lành cũng như kẻ dữ, chắc
không được đâu! Ðấng xét xử cả trần gian lại không xét xử công minh sao?" Ðức Chúa đáp: "Nếu Ta tìm được
trong thành Xơ-đôm năm mươi người lành, thì vì họ, Ta sẽ dung thứ cho tất cả
thành đó."
Ông
Áp-ra-ham lại nói: "Mặc dầu con chỉ là thân tro bụi, con cũng xin mạn phép
thưa với Chúa: Giả như trong số
năm mươi người lành lại thiếu mất năm, vì năm người đó, Ngài sẽ phá huỷ cả
thành sao?" Chúa đáp: "Không! Ta sẽ không phá huỷ, nếu Ta tìm được
bốn mươi lăm người". Ông lại
thưa một lần nữa: "Giả như trong thành tìm được bốn mươi người thì
sao?" Chúa đáp: "Vì bốn mươi người đó, Ta sẽ không làm."
Ông
nói: "Xin Chúa đừng giận, cho con nói tiếp: Giả như ở đó có ba mươi người
thì sao?" Chúa đáp: "Nếu Ta tìm được ba mươi người, Ta sẽ không làm". Ông nói: Con xin mạn phép thưa với
Chúa: "Giả như tìm được hai mươi người thì sao?" Chúa đáp: "Vì
hai mươi người đó, Ta sẽ không phá huỷ". Ông
nói: "Xin Chúa đừng giận, cho con nói một lần này nữa thôi: Giả như tìm
được mười người thì sao?" Chúa đáp: "Vì mười người đó, Ta sẽ không
phá huỷ Xơ-đôm."
Sau
khi phán với ông Áp-ra-ham, Ðức Chúa đi, còn ông Áp-ra-ham thì trở về nhà.
Hai sứ thần đến thành Xơ-đôm vào buổi chiều; ông Lót lúc ấy
đang ngồi ở cửa thành Xơ-đôm. Vừa thấy các ngài, ông Lót đứng lên ra đón các
ngài và cúi sấp mặt xuống đất. Ông
nói: "Thưa các ngài, kính xin các ngài ghé lại nhà tôi tớ các ngài đây để
nghỉ đêm và rửa chân, rồi sớm mai các ngài tiếp tục đi đường". Họ đáp:
"Không! Chúng tôi sẽ nghỉ đêm ngoài đường phố". Nhưng ông nài nỉ các ngài mãi nên các
ngài ghé lại và vào nhà ông. Ông làm tiệc đãi các ngài, nướng bánh không men,
và các ngài đã dùng bữa. Các ngài
chưa đi nằm thì dân trong thành, tức là người Xơ-đôm, bao vây nhà, từ trẻ đến
già, toàn dân không trừ ai. Chúng gọi ông Lót và bảo: "Những người vào nhà
ông đêm nay đâu rồi? Hãy đưa họ ra cho chúng tôi chơi".
Ông
Lót ra trước cửa gặp chúng, đóng cửa lại sau lưng, rồi nói: "Thưa anh em, tôi van
anh em đừng làm bậy. Ðây tôi có
hai đứa con gái chưa ăn ở với đàn ông, tôi sẽ đưa chúng ra cho anh em; anh em
muốn làm gì chúng thì làm, nhưng còn hai người này, xin anh em đừng làm gì họ,
vì họ đã vào trọ dưới mái nhà tôi". Chúng
đáp: "Xê ra! Tên này là một ngoại kiều đến đây trú ngụ mà lại đòi xét xử
à! Chúng tao sẽ làm dữ với mày hơn là với những tên kia!" Họ xô mạnh ông
Lót và xông vào để phá cửa. Nhưng
hai người khách đưa tay kéo ông Lót vào nhà với mình, rồi đóng cửa lại. Còn những người đứng ngoài cửa, thì
các ngài làm cho chúng ra mù, từ người nhỏ nhất đến người lớn nhất, khiến chúng
không sao tìm ra cửa.
Hai
người khách nói với ông Lót: "Ông còn ai ở đây nữa không? Con rể, con
trai, con gái, và tất cả những gì ông có trong thành, hãy đưa ra khỏi nơi này". Chúng tôi sắp phá huỷ nơi này, vì
tiếng kêu trách dân thành quá lớn trước nhan Ðức Chúa, và Ðức Chúa đã sai chúng
tôi đến huỷ diệt chúng". Ông
Lót đi ra nói với các con rể, tức là những người sắp cưới các con gái ông:
"Ðứng lên! Ra khỏi nơi đây, vì Ðức Chúa sắp phá huỷ thành này". Nhưng
các con rể ông cho là ông nói đùa.
Khi
hừng đông ló rạng, các sứ thần giục ông Lót rằng: "Ðứng lên! Ðưa vợ và hai
con gái ông đang ở đây đi đi, kẻo ông phải chết lây khi thành bị phạt". Ông còn đang chần chừ thì hai người
khách nắm lấy tay ông, tay vợ ông và tay hai người con gái ông, vì Ðức Chúa
muốn cứu ông; các ngài đưa ông ra và để bên ngoài thành.
Khi
đưa ông ra ngoài rồi, một vị nói: "Ông hãy trốn đi để cứu mạng sống mình!
Ðừng ngoái lại đằng sau, đừng dừng lại chỗ nào cả trong cả Vùng. Hãy trốn lên
núi kẻo bị chết lây". Ông
Lót nói với hai người khách: "Thưa ngài, xin miễn cho! Này, tôi tớ ngài đây đã được đẹp lòng
ngài, và ngài đã tỏ lòng thương lớn lao của ngài đối với tôi khi để cho tôi
sống. Nhưng tôi không trốn lên núi được đâu, tai ương sẽ đuổi kịp, và tôi chết
mất! Kìa, có một thành khá gần,
có thể trốn vào đấy được, thành ấy lại nhỏ. Xin cho tôi trốn vào đó - thành đó
nhỏ mà - để tôi được sống". Người
nói với ông: "Ðược, vì nể ông một lần nữa, tôi sẽ không phá đổ thành mà
ông nói. Ông hãy mau trốn vào đó,
vì tôi không thể làm gì trước khi ông vào đó". Bởi vậy, người ta đặt tên
cho thành ấy là Xô-a.
Khi
mặt trời mọc lên trên mặt đất thì ông Lót vào Xô-a. Ðức Chúa làm mưa diêm sinh và lửa từ
Ðức Chúa, từ trời, xuống Xơ-đôm và Gô-mô-ra. Người
phá đổ các thành ấy và cả Vùng, cùng với toàn thể dân cư các thành ấy và cây cỏ
trên đất. Bà vợ ông Lót ngoái lại
đằng sau và hoá thành cột muối.
Sáng
hôm sau ông Áp-ra-ham dậy sớm, đến chỗ ông đã đứng trước mặt Ðức Chúa. Ông nhìn xuống phía Xơ-đôm, Gô-mô-ra
và cả Vùng, ông thấy khói từ đất bốc lên như khói một lò lửa!
Như vậy, khi Thiên Chúa phá huỷ các thành trong cả Vùng, Thiên Chúa đã
nhớ đến ông Áp-ra-ham và đã cứu ông Lót khỏi cuộc tàn phá, khi Người phá đổ các
thành nơi ông Lót ở.
Nguồn: www.facebook.com/LoveofJesu
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét